Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

Blog yêu: Bao lâu để quên một mọi người đọc nỗi buồn.

Điều quan trọng là chúng ta sống trong sự rộn rã ấy được bao lâu

Blog yêu: Bao lâu để quên một nỗi buồn

Nhưng tôi không phải nhà văn cũng chẳng là nhà thơ. Có khi lại đẩy ta vào sự tuyệt vọng mạnh hơn. Khi con người ta tự ướm mình vào những cơn tuyệt vọng làm bộ làm tịch. Vài đốm sáng sót lại ngoài hè chợp chờn tụ lại trong chiếc đèn bé nhỏ.

Ghét bỏ. Khi mọi cảm xúc ở tại thời khắc đi qua bộ lọc của trái tim tuồng như đều rất "vĩ đại". Nỗi buồn chỉ đẹp trong nghệ thuật. Hình tướng mất đi nhưng tinh thần vẫn còn đó. Nó sẽ trở nên hiểm nguy hơn gấp bội nếu bạn không biết nó là ai. Bạn vẫn còn may. Ta nhìn rõ điều gì đang khiến ta trở thành tệ hại. Sau này. Nếu vượt. Chúng ta nói quá nhiều đến niềm vui. Và biết rằng mỗi chúng ta đều đã từng là một người buồn.

Sốt dẻo hơn. Cười. Nỗi buồn ấy tương khắc sẽ tìm về dĩ vãng. Ti tỉ. Những nốt ký ức đã từng làm tim ta rung lên giai điệu bổng trầm. Tôi nhớ đến một câu ông nói: "Buồn là nghề của tôi mà". Lặng yên. Nếu làm được thế thì đó là những người khôn ngoan

Blog yêu: Bao lâu để quên một nỗi buồn

Suy cho cùng. Mỗi ngày. Khi ta cần nói. Và mất bao lâu để tưởng niệm một nỗi buồn. Nhớ nhung. Thù hận… nỗi buồn tựu trung là nỗi sợ. Có người nói với tôi: hãy trân trọng những nỗi buồn.

Những người yêu thương xưa. Câu đáp không có. Nhớ nhung. Thấy ta có gì.

Tôi chỉ có thể gom vài nỗi niềm đã trải viết thành blog cho các bạn đọc chơi. Yêu đương. Sự tích cực của nỗi buồn chỉ nên ở trong một khung nào đó.

Cái chết đi sống lại có nhẽ là xúc cảm của mình. Mỗi lần "sống" dậy từ một nỗi buồn nào đó. Và giấu những nỗi đau buồn. Dù có tĩnh tâm ngồi lại để phân tích mọi điều thì đọng lại vẫn là một câu hỏi: tại sao ta vẫn buồn? Nếu biết nguyên cớ của nỗi buồn ấy. Chẳng ai kỳ thị nỗi buồn. Những hân hoan hào nhoáng khó lòng đem lại. Vì đó là lúc ta sâu sắc với bản thân mình nhất.

Nhưng cũng rõ ràng có những nỗi niềm không thể xua đi. Khi ta gặp nhiều những nỗi niềm còn lớn hơn điều đã từng khiến ta muốn chết khi xưa

Blog yêu: Bao lâu để quên một nỗi buồn

Vô vọng vào một nơi không ai thấy. Bởi nỗi buồn cũng giống như quân thù. Một buổi chiều tàn… Mưa đã rơi rất lâu trên thành thị này. Để cảm nhận nó. Đó là khoảng thời gian để tưởng niệm lại những điều xưa cũ. Nó sẽ thành sóng thần nuốt chửng ta lúc nào không biết. Khi buồn. Khi viết những dòng này.

Nỗi buồn đi qua có thể để lại những tác phẩm tuyệt trần. Cũng đừng ghét bỏ những người buồn. Và phần nhiều là thấy nào đâu có tệ đến mức ấy. Nhưng sự ủ ê của cảm xúc đâu cho phép bất kỳ điều gì xán lạn. Xét cho cùng. Chẳng đủ soi rọi những cánh cúc họa mi đã úa trong không gian mờ bụi… Mùa đông lạnh rồi.

Bầu trời mang mang sắc bạc trong những nhạc điệu u ám của bóng tối và mù sương bảng lảng. Một ngày chẳng nên bắt đầu bằng một nỗi buồn. Cười. Nhưng trong cuộc sống. Nhưng trong cuộc sống. Nhưng theo lời nói "nhảm" của một người bạn vẫn khiến tôi bật cười. Nhưng cái gì quá cũng không tốt.

Nỗi buồn chỉ đẹp trong nghệ thuật. Yêu đương

Blog yêu: Bao lâu để quên một nỗi buồn

Nếu có cũng không thể đáp chung cho tuốt tuột.

Khi ta cần nói. Chúng ta thường có lề thói khinh những cảm xúc vu vơ mà không ngờ rằng chúng sẽ nhấn chìm ta trong một khoảnh khắc bất thần nào đó. Kỳ thực. Tốt cái gì và dở ở đâu. Vô tình sao. Bạn có buồn không? Một ngày thì rõ ràng chẳng nên bắt đầu và kết thúc bởi một nỗi buồn. Ta lại không còn muốn chấm dứt mọi chuyện theo cách ấy nữa.

Có lẽ khi lí trí và trái tim đồng tời cảm thấy "đủ". Chẳng có sự đánh tháo nào thực sự nếu chưa phải là quyết định của tạo hóa. Đó là điều mà những niềm vui ồn ã. Khi con người ta tự ướm mình vào những cơn tuyệt vọng giả. Thù hận… nỗi buồn tựu trung là nỗi sợ.

Tôi thường ngồi phân tích lại thế cục mình. Mỗi khi tôi buồn bởi một lý do gì chẳng rõ. Blog của May Ảnh minh họa: Favim.

Nếu là nhà văn hay nhà thơ. Mọi thứ đều ổn mà vì sao ta không hạnh phúc? Đã bao giờ bạn tự hỏi thế chưa? Nhiều người trong cơn bấn loạn thường nghĩ đến sự giải thoát vĩnh viễn.

Ghét bỏ. Lại là một "ta" tươi mới hơn. Bởi chẳng ai muốn nhìn mãi vẻ ủ ê của người khác cũng như những buồn nản của chính mình. Tôi đang ngồi kế bên bức chân dung của Trịnh Công Sơn trong một quán nhỏ mang tên ông.