Vào vương quốc của người Inca Hành trình của tôi bắt đầu vào một ngày mùa đông tháng 7. Từ Cusco - thủ đô đế chế Inca xưa - tôi chọn cách phổ biến nhất là đi tàu hỏa (giá vé bèo nhất cũng hơn 1,5 triệu đồng) để tới Aguas Calientes. Mọi người sẽ ngủ lại đêm để sáng hôm sau lên Machu Picchu. Dù 5 giờ sáng chuyến xe buýt trước hết từ Aguas Calientes lên Machu Picchu mới khởi hành, nhưng khoảng 4 giờ, một hàng dài du khách đã đứng xếp hàng co ro trong cái rét cắt da của núi rừng ở độ cao hơn 2.000 m. Từ Agua Calientes lên Machu Picchu chừng 20 phút nhưng cao độ chênh lệch đến 600 m và giá vé xe cũng bị “chém” tới gần 200.000 đồng/chiều. Chiếc xe chạy quanh co con đường đèo hẹp, bên dưới là dòng sông Urubamba cuồn cuộn chảy xiết, không khỏi làm tôi dấy lên cảm giác vừa hồi hộp vừa nô nức. Đi cùng tôi là anh bạn tên Steve. Steve đưa cho tôi xem một đoạn trong cuốn sách của nhà khảo cổ học Hiram Bingham, người có công phát hiện ra Machu Picchu năm 1911: "Chúng tôi đang mở lối xuyên rừng nguyên sinh... Bất thình lình, trước mặt tôi là một bức tường rêu phong cổ kính, dựng nên từ những tảng đá gia công kĩ càng của người Inca. Sau khi ước lượng mỗi khối đá khổng lồ ấy nặng khoảng 10 -15 tấn, tôi không thể tin vào mắt mình". Vé vào cổng di tích khá đắt (khoảng 900.000 đồng) nhưng không phải muốn mua là được. Hiện tại, chính phủ Peru chỉ cho phép khoảng 2.500 du khách đến Machu Picchu mỗi ngày vì lo ngại di tích có thể xuống cấp nếu tiếp một lượng du khách quá lớn. Trình hộ chiếu của mình cho một cô gái Peru trong trang phục truyền thống, cô cầm con dấu có hình ngọn núi thiêng Huayna Picchu (biểu trưng của Machu Picchu) đóng vào hộ chiếu làm kỷ niệm và nói “Chúc mừng người bạn Việt Nam đến Machu Picchu, thành thị của người Inca”. Bình minh trên ngọn núi thiêng Vào khu thánh địa, trời hãy còn tối nên tôi chỉ có thể nhìn thấy vài bước chân phía
Rồi khoảnh khắc đặc biệt cũng đến khi vầng kim ô ló dạng. Đám sương móc từ từ tan chảy. Một xúc cảm rất khó biểu lộ bằng lời. Quơ những gì tôi có thể làm là lặng người chiêm ngưỡng ánh sáng mờ ảo chiếu dần lên đống đổ nát của đô thị cổ, “thánh địa” của đế chế Inca hùng mạnh nhất Nam Mỹ một thời. Mọi người nhất tề vỗ tay, nở những nụ cười hạnh phúc và ôm ghì lấy nhau bất kể quen, lạ. (Thật tiếc, đứng cạnh tôi không phải là một cô gái tóc vàng xinh đẹp mà là một anh da đen to lớn. Anh ta ôm ghì tôi như siết con nhái bén...). Một số người Peru cầm chiếc lá coca (chiếc lá khôn thiêng của người Inca) ngửa mặt lên trời, miệng lầm rầm cầu khấn rồi đặt chiếc lá xuống, chèn viên đá lên. (Khi cầu khấn một điều gì người Peru thường lên những đỉnh núi cao hoặc nơi linh thiêng vì theo họ ở đấy lời cầu khấn sẽ dễ được trời “nghe” hơn). Anh bạn Steve bước tới bức tường đá của khu di tích, anh đặt tay và chạm đầu vào bức tường rồi thầm thào gì đấy. Nghe đâu anh đang rứa kết nối với các vị thần ở Machu Picchu qua sự lạnh lẽo của những hòn đá cổ xưa. “Anh ước gì thế, Steve?”, tôi hỏi. Steve đáp bằng một giọng rất nghiêm túc: “Tôi ước mình mọc nhiều tóc để không bị... Hói nữa”. Không biết các vị thần Inca có đủ quyền năng làm tóc của Steve mọc trở lại không, nhưng tôi tin chắc một điều rằng đến Machu Picchu bạn sẽ không bao giờ ân hận. Bài & ảnh : Thủy Tiên |