Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Có thực đã làm mới tâm tôn?.

Trở lại không khí buổi lễ khen thưởng mà theo trần thuật của Báo Tuổi trẻ là quá ngắn ngủi (chưa đầy 30 phút)

Có thực tâm tôn vinh?

Đăng Vũ. Nước mắt nghẹn ngào của chị Nguyệt và các đồng nghiệp tại buổi lễ nêu trên đã nói lên điều đó. Và các chị cũng biết, ngay cả khi sự thực và công lý chiến thắng thì mọi việc cũng chưa phải đã trót lọt.

Cũng có người đã thoái chí, phải rút đơn, nhưng các chị: Nguyệt, Đông, Định thì vẫn kiên định với quyết định tranh đấu của mình. Báo chí, các cơ quan chức năng vào cuộc, đông đảo dư luận trong cả nước đứng về phía các chị, truyền tụng hành động của các chị, đề nghị các cơ quan chức năng khen thưởng, tôn vinh và bảo vệ các chị. Để những người dám chủ động đứng ra đương đầu bóc trần những hành vi tham nhũng như chị Nguyệt và các đồng nghiệp ở Bệnh viện Hoài Đức không đơn độc, không bị cô lập, trả thù, bên cạnh sự tương trợ của báo chí và dư luận tầng lớp, còn cần các quan chức và cơ quan có bổn phận vào cuộc trang nghiêm, quyết liệt và chủ động hơn.

000 đồng. Họ cũng biết, bên cạnh sự phục thù, trù từ chính cấp trên, họ cũng phải đối mặt với phản ứng từ một bộ phận đồng nghiệp trong bệnh viện, những người có dính líu đến đường dây thụ động và sẽ bị xử lý khi sự thực bị phanh phui. Ba người được khen thưởng là các chị: Hoàng Thị Nguyệt (Khoa xét nghiệm), Phan Thị Nam Đông (Khoa liên chuyên khoa) và Khuất Thị Định (Khoa phụ sản).

000 đồng cho mỗi người là nhiều hay ít thì bản thân không khí tại buổi lễ khen thưởng, theo tường thuật của Báo Tuổi trẻ, cũng khiến không ít người chạnh lòng. Phó Giám đốc Sở Y tế Hà Nội trao giấy khen cho 3 cán bộ y tế bệnh viện đa khoa Hoài Đức Báo Tuổi trẻ đã giật một cái tít rất hay cho bài báo nói về buổi lễ khen thưởng những người đã có công phơi bày ra ánh sáng vụ tiêu cực động trời tại Bệnh viện Hoài Đức (Hà Nội) mới đây, gọi đó là “Lễ khen thưởng buồn bã”.

Tuốt những thông tin nêu trên đều cho thấy một điều, việc đương đầu chống bị động, tham nhũng trong bộ máy nhà nước giờ là hết sức khó khăn, phức tạp và gian truân. Nhưng rõ ràng, đây là thắng lợi có vị “đắng”. Vụ bị động tại bệnh viện Hoài Đức (mà báo chí vẫn gọi là “vụ nhân văn hàng nghìn kết quả xét nghiệm) không lớn về quy mô nhưng có thuộc tính hết sức nghiêm trọng và có tác động từng lớp rất lớn vì tính nhạy cảm của nó.

Trên thực tiễn, những người tố giác thụ động tại Bệnh viện Hoài Đức đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, hiểm nguy: bị đe dọa, bị đình chỉ công tác, bị cô lập, bị “tố ngược”. Rút cục, các chị đã thắng lợi. Nhưng họ vẫn ưng ý bít tất để chống bị động đến cùng.

Theo đó, sáng 16-8, Phó giám đốc Sở Y tế Hà Nội Nguyễn Văn Yên thay mặt lãnh đạo Sở đã trao giấy khen “Hành động dũng mãnh tố cáo sai phạm tại Bệnh viện Đa khoa Hoài Đức, Hà Nội từ tháng 7-2012 đến tháng 5-2013” cho 3 nhân viên y tế đã thu thập hồ sơ và đưa ra ánh sáng vụ nhân văn xét nghiệm tại bệnh viện này. Khoan hãy bàn về mức thưởng 320. Họ đủ nhận thức để biết rằng, hành động của họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị báo oán, bị trù úm vì người đứng đầu đường dây tiêu cực lại là giám đốc bệnh viện, người nắm quyền sinh quyền sát đối với sinh mệnh chính trị của họ.

Bởi các chị đã phải trải qua quá nhiều cay đắng, tủi cực trước khi được bước lên bục nhận thưởng. Bởi những thương tổn mà đường dây tiêu cực gây ra tại bệnh viện mà các chị gắn bó suốt cả thế cục là quá lớn và không dễ bù đắp trong ngày một ngày hai.

Ít nhất thì cũng không có những hành động kiểu “vuốt đuôi” bôi bác như Sở Y tế Hà Nội vừa làm. Ngoài giấy khen, mỗi người gan góc được thưởng 320. Có thể thấy nó đã được tổ chức một cách cấp, sơ lược, cẩu thả như làm cho qua chuyện.

Rõ ràng, trong vụ việc tại Bệnh viện Hoài Đức, Giám đốc Sở Y tế Hà Nội chẳng thể là người vô can, chí ít là về trách nhiệm quản lý trực tiếp và không thể không bị xử lý kỷ luật.

Có thể thấy sự gượng, miễn cưỡng của những người đứng ra tổ chức khen thưởng là lãnh đạo Sở Y tế Hà Nội. Thành ra, cũng dễ hiểu việc Sở Y tế Hà Nội tổ chức một buổi lễ khen thưởng “bôi bác” như vậy.

Gọi là "lễ" nhưng chỉ có trao giấy khen và tiền thưởng mà không có nổi một bó hoa, một lời chúc hạ, cổ vũ của lãnh đạo, những thủ tục tối thiểu của một buổi lễ khen thưởng.

Vụ việc bắt đầu được lột trần không phải từ các cơ quan chức năng hay từ báo chí mà là từ những lá đơn tố giác của một số cán bộ, nhân viên làm việc tại đây, những người vì lương tâm nghĩa vụ của một cán bộ, một thầy thuốc mà không thể lặng im để bị động lộng hành trong bệnh viện.