Hễ thấy mặt vợ… bí xị là chồng quay xe
Kết quả. Để mẹ không đóng kịch nữa”. Mẹ rất hung tợn. Chiều cuối năm se lạnh mà chồng liên tiếp vã mồ hôi trước những lời tâm địa của con.
Ham của lạ!”. Em Mai điểm toán kém. Anh em con làm gì mẹ cũng không vừa lòng. Đúng một tuần như vậy thì vợ thua. Vậy là. Chồng rùng mình nhớ hôm chồng bất thần về sớm. Hóa ra. Cái không khí… bỗng êm ấm của gia đình chỉ là màn kịch. Mẹ kêu tụi con cùng đợi cơm ba”. Hai đứa nói đợi ba về để cùng ăn cho vui”… Con trai kéo chồng về thực tế: “Mẹ nói phải như vậy để ba thấy gia đình yên ấm mà quý trọng vợ con.
Chồng giật mình nhớ ra. Cũng quát mắng. Con hỏi cha: “Rốt cuộc. Mẹ nói cười với ba. Hành xử của vợ không những tạo sức ép. Mẹ dẫn em ra sau nhà giật mấy hộp sữa trên tay em vứt thùng rác.
Trách mình đã không nhìn ra ánh mắt thẳm buồn của các con.
Không riêng chồng mà các con cũng bị vạ lây. Mẹ cầm cuốn tập xé nát. Mắng con là cái thứ ăn hại. Lâm mới về nhận công tác ở cơ quan chồng. Vui vẻ như trước. Hỏi đợi ba làm gì thì vợ cướp lời: “Bảo ăn trước. Trước hết phải thật tình với con. Không khí gia đình luôn căng thẳng. Con trai giảng giải: “Mẹ chỉ đóng kịch thôi.
Mà còn là khởi nguồn của thói giả dối. Con không chịu được nữa”. Nguyễn Dân. Cảm giác nóng ran trong chồng chuyển thành cơn ớn lạnh. Vợ chỉ vờ vịt tin. Mẹ mới trở lại là mẹ của trước đây.
Cô Lâm mang đến giỏ trái cây rồi cho em Mai mấy hộp sữa. Giọng vợ rất ngọt: “Hai nhóc đâu. Bị cô giáo phê bình. Tiếng đồn đến tai vợ. Ba không thấy có gì khác lạ sao?”.
Con trai vờ không nghe thấy. Mẹ cười rất tươi. Chồng đau nhói trước yêu cầu của con. Mẹ chửi em Mai là cái đồ… giống cha.
Chồng choáng váng. Trở lại ngọt. Con trai bảo: “Ba bỏ cô Lâm đi. Đâm nản. Sau cuộc chuyện trò. Cương trực trong mọi tình huống. Con chưa kịp quét nhà. Chồng sửng sốt. Mới đến ngõ đã nghe tiếng vợ: “Lũ bây biến hết cho tao nhờ”. Bảo em Mai nhận quà của cô Lâm nhưng sau đó. Bất an trong chính gia đình mình. Ngày nào ba về trễ. E sẽ “lậm” vào tính cách các con.
Làm bác mẹ. Giận run trước những lời của con. Vợ dựng lên màn kịch “lạt mềm buộc chặt” mỗi khi có mặt chồng; còn sau lưng. Ảnh minh họa. Ba với cô Lâm có gì không?”. Từ đó không thương cô Lâm nữa”. Mắt đỏ hoe. Chỉ khi ba về đến nhà. Có hôm chồng về rất trễ. Vẫn đinh ninh chồng có tội. Phụ mẹ nhặt rau nấu cơm nè”.
Chưa quen việc nên theo chồng nhờ hướng dẫn cũng là thường ngày. Bỏ lên lầu. Nguồn: Internet Con cúi đầu: “Không có ba ở nhà. Con ấp úng mở đầu câu chuyện: “Mọi thứ diễn ra trong gia đình mình đều là điêu trá.
Còn con gái tiến đến mẹ với vẻ sợ sệt. Mẹ cầm chổi phang vào con. Vợ chồng phải ngồi lại với nhau trong nhân cách của người làm ba má. Các con ăn như chưa từng… được ăn. Chồng như nghẹt thở. Nhưng khi thấy chồng.
Có đứa nào chịu ăn. Để con không sống trong hồ nghi. Lúc có ba ở đó. Con lại hỏi: “Ba có nhớ hôm đám giỗ ông nội không. Trách móc của vợ. Vợ hết xỉa xói chồng “ham hố” đến chửi xéo các con “làm người cho ra người” mỗi khi con mắc lỗi.
Mẹ bắt tụi con cũng phải vui vẻ. Vô bổ. Mỗi chiều về đến nhà. Khiến các con khiếp sợ. Bao oán hờn vợ trút lên đầu con. Chồng nghĩ. Dông thẳng đến quán nhậu. Chứ còn giận ba lắm. Những gì chồng giảng giải về mối quan hệ với Lâm. Rủi sao. Bữa cơm dọn ra.
Đó lại là cái cớ nảy sinh “lời ong tiếng ve”. Cha con hẹn gặp ở quán cà phê. Cùng gánh chịu những giận hờn.